Và rồi em xa mãi, trong anh nhức nhối bao yêu thương tháng năm dấu yêu một thờiRồi em xa mãi, khuất dần sau đoàn tàu hun hút, anh với theo không kịpVà rồi em xa mãi, em mang theo hết bao yêu thương chắt chiu của cả một thờiCho anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em… vô bờ….!Cứ thế anh thả rơi tim mình, giữa dòng đời, giữa phố đông người quaCứ thế những âm thanh xa lạ, cứ cồn cào giày xéo thêm hơn những đêm dài mong chờ thao thứcCứ thế tim anh cố đập mạnh, để hơi thở cồn cào trào qua bờ môi khépCứ thế yêu thương như chật hẹp, để bàn tay anh chẳng giữ nỗi tay em…!!!