Trút lớp thanh y khoác lên thân ngọc chiếc chiến bào Đằng đông gió giông ngút ngàn đoạn trường vang thấu tận trời cao Nếu lỡ hôm nay không gặp may nằm xuống nơi này Giọt lệ tuôn rơi nước mắt ta tuôn trào bờ mi Dẫu bước ta đi chẳng còn nơi nào để trở lại Ở đây có chăng kiếp người Chẳng hoài than số trời đã ban Tiếp bước ta đi biết rằng sẽ không thể trở lại Đấy là ý trời cho chúng ta lại được bên nhau.