Đừng hỏi anh ra sao, khi em biết chắc chúng ta muốn vui là chẳng thể nào Đến hôm nay dừng bao nhiêu mơ ước Vì một người vẫn thương tự nhiên trở thành đối phương Còn hằn in từng câu hứa một đời Bỗng trở thành nhiều dối trá cãi vã nghẹn lời Lúc chưa cách rời nói yêu anh thôi trong nhất thời Còn nợ còn tơ vương mặc sau khổ sướng Chúng ta vẫn thương nhau dẫu sai đường Lúc hết duyên thì người đi mỗi hướng, Chuyện hợp tan cũng chỉ là một lẽ thường Ừ thì anh cũng đâu chắc về mình Tương lai vẫn chỉ là những cố gắng vô hình Thế nên xác định người như em chẳng muốn mình