Anh và em… là hai đứa trẻ tổn thương Bề ngoài như có tất cả nhưng bình yên thì luôn lạc đường Có kể cũng chẳng ai hiểu những mất mát cả hai phải chịu Có lẽ cùng chính vì vậy mà càng trưởng thành thì nỗi đau càng lãi nhiều Anh thừa biết tuổi thơ của em đã không còn đường bất hạnh hơn Em cũng hiểu nỗi ám ảnh của cuộc đời anh chính là cô đơn Và mình đã hứa sẽ dắt tay nhau vượt qua quá khứ và tủi hờn Cuối cùng thì sao? Hy vọng chết gục, nỗi đau thì khôn lớn Thay vào việc nhìn vào ưu điểm cả hai cho nhau sự bao dung Mình lại để tâm khuyết điểm không đáng mặc cho cái tôi nó thao túng Từng câu từng chữ sắc bén mình luôn nhắc nhở phải bỏ lại ở phía sau Giờ lại chính là thứ mình đưa ra trước mỗi khi cùng bước về phía nhau Đáng lẽ giờ này… mình đã phải thật sự yên ấm Vòng tay đã được ủi an phần nào cho cả hai yên tâm Nhưng rồi tất cả kỷ niệm đã cùng rơi thẳng xuống vực bên kỳ vọng Hai tâm hồn bất lực lặng nhìn thời gian phá vỡ mọi kỳ công