Anh đưa tay ra để cố vuốt veKhuôn mặt em thật xinh đẹpMà nào ngờ chạm vào là khói sương tanTan biến bay mất nơi đâuChợt giật mình choàng tỉnh cơn mơAnh thức trong nỗi u buồn thờ ơCố nghĩ mãi lý do để anh có thểTiếp tục giữ những yêu thương này. Anh đã lựa chọn việc phải ra điHay tìm một mảnh ghép của đôi taGiữa ngàn rạn nứt đã nhạt nhòaĐể tìm một lối raVà nhìn lại từng dòng tin nhắn viết mãi hôm quaNhưng giữ đó chẳng gửi đi xaAnh làm sao để nói raAnh đã biết hết rằng là. [ĐK1:](Có lẽ) Em đã trao tình yêu cho Một người nữa bao lâu nayGiấu đi những yêu thương kiaSâu trong những ngày đôi ta xa cách. (Có lẽ) Anh ngu ngơ thật thàNhưng anh cũng biết đượcNhững gì đổi thay trong đôi mắt emKhi nhìn anh chẳng còn yêu thươngMà chỉ có những dối lừa.