Tình yêu đã phai mờ như hoa nở không màu Càng níu kéo nhưng lại càng xa cách nhau Đành ôm nỗi đau này chết lặng giữa trời mây Hằn lại sâu trong trái tim hao gầy Giờ đây chúng ta là hai người dưng khác lạ Buồn biết mấy nhưng lại chẳng thể nói ra Cuộc đời lắm vô thường, sao cứ mãi vấn vương Tự mình ôm lấy tổn thương riêng mình !