Ngậm ngùi nước mắt nghe tin cô theo chồng về nơi xứ xa chốn phồn hoa Lòng này đau thắt khi trên tấm thiệp hồng kèm theo lá thư gởi về nhà Ai kia có mang tình yêu trao cô mỗi ngày nuông chiều Hay là chỉ như cuộc vui nước mắt đổi lại quá nhiều Đau xót cho thân tôi cơ hàn đò đưa mối lương tình sang ngang Nâng chén cô liu trong đêm tàn rồi ôm lấy cô trong mơ màng Nhận ra tôi đã sai từ lâu cứ giữ người dưng trong đầu tthiệp hồng kia trao đến tay tôi mới ngỡ ngàng Nhìn cô sánh bước bên người ta áo hoa lụa là nhung gấm Tại sao tôi không thể quên đi một người dưng.