Tình nhân giang như cánh hạc trắng, vụt bay về nơi nào Chốn yêu xưa hoang tàn trong sương Đành vô tâm giữa kiếp người sống những ngày tháng đọa đầy Chỉ mong một ngày bình minh nơi đây Thuyền nhân ơi sao hững hờ chẳng bận tâm người ở lại Giữ đau thương âm thầm vương mang Đành mong ai giữa chốn nào sẽ không bận tâm một người Sống trọn cuộc đời thờ ơ ân tình một thời phôi phai