Đã có những lúc đời cho tôi chẳng thiếu chi Có tất cả nhưng rồi dường như không có ý nghĩa gì Một mình cùng cô đơn mỗi đêm Đã có những lúc nhìn lại tôi đang đổi thay Nhưng giờ đây Dường như chính tôi vẫn không thể hiểu được Để rồi lạc lõng nơi đây mình tôi cô đơn Có khi mệt mỏi, không đủ sức nở lấy nụ cười Có lúc tuyệt vọng, nhắm mắt mà chạm đáy chơi với Đôi chân mệt mỏi rã rời, khóe miệng run rẩy chẳng nói nên lời Bàn tay bé nhỏ, bất lực không thể ngăn từng giọt nước mắt tuôn rơi Gồng mình lên mà chẳng chống chọi với đời, hãy dành nhu nhược mềm yếu mà buông xuôi