Tuổi trẻ vụt qua trong chớp mắt Từng mảnh ký ức giờ cóp nhặt Những khát vọng năm nào đã cạn khô Những giấc mộng bị lo toan choán chỗ Ta cất bước đường đột giữa phố đông Ta từng là số một giờ là số không Ta hờ hững nhìn cơn giông đang dần kéo đến Ta dửng dưng khi thần chết chầu chực réo tên Nơi kia con đường quen giờ đông người chen đời sao nhỏ nhen họ đang bỏ quên nhưng ta vẫn lê chân bước Đã từng mong có ai gọi ta… nhưng rồi bao người qua tiếng vào lời ra để lại rời xa chẳng ai phía trước Ta vui lòng chấp nhận thôi, đời là vậy hơi đâu giận dỗi Biết trước một ngày thân này sẽ tan biến như nước chảy mây trôi