Cũng là phận má hồng, cũng có chồng như người ta Sao người ta sum vầy hạnh phúc, còn em sống đơn côi Có ai biết trước được, đường tình lắm chữ ngờ Giờ anh quay trở về, em tưởng hưởng trọn niềm vui Sau bao năm dài thương nhớ, nhưng có ai ngờ đâu Anh về bên em bằng thể xác không hồn.
Anh ơi, nghĩa trăm năm em nào có lỗi lầm gì Khi anh ra đi, em vẹn lòng chung thủy Vì sao anh hỡi, em có làm chi lên tội? Anh ơi, em biết thân em là cánh lan rừng Không sánh bằng phượng hồng cúc đài trang Nhưng em mang một tấm lòng Yêu anh nồng nàn, như vậy cũng có tội sao anh?
Tại anh quá đa tình, nên có lắm nhiều người yêu Vây quanh anh cuộc đời hoa bướm, dệt mộng chữ yêu đương. Anh còn nhớ thương chi nghĩa vợ chồng? Cũng là phận má hồng, sao em lắm nhiều khổ đau? Xin anh thương giùm em phận gái đã một lần dở dang Giờ em khóc thiên duyên bẽ bàng.