Hỏi thế gian, tình là vật gì Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc Khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc hàn ôn Khi hoan lạc vui vầy Lúc chia ly đau khổ Đều chỉ vì si mê một người con gái Lời người nói ra Đã xa tít trên tầng mây vạn *** Tuyết chiều trên Thiên Sơn Bóng lẻ ấy biết về đâu Ngang bước sông Phần Nhìn cảnh tịch mịch, nhớ tiếng trống năm xưa Khói hoang vẫn như ngày nao bình quân Sở Than ôi, khúc chiêu hồn nước Sở nay còn kịp chăng Quỷ núi khóc trong mưa gió thê lương Trời cũng hờn ghen Chẳng thể nào tin được Chim én chim oanh, rồi cũng thành đất bụi Ngàn mối sầu vạn cổ Lưu lại đợi người thơ Hát trong điên cuồng, ca trong đau khổ Tìm lại nơi đâu nấm mộ chim nhạn năm nào