Bởi chúng mình thương bao nhiêu mảnh đất cằnMà đời không ngại đào mấy con kênhÐắp hồ xây đập, ta đưa dòng nước ngọt để dòng mương nhỏ tắm mát quanh nămRuộng đồng ta thoả mơ uớc bao ngàn nămKẻ gỗ là đây bao năm đợi tháng chờNày vùng đá bạc đồi núi lô nhôNhư dòng suối nhỏ theo sông về với biểnBỏ đồi hoang lại trong nắng trong mưa để người nên khổ như đất kia cằn khô